Thật ra thì em rất trong sáng
Phan_33
Trời ạ…..
Dạ Ngưng sắp khóc mất, có ai có thể nói cho nàng biết đây là chuyện gì không?
Tiếu Vũ Hàm một chân quỳ gối trên giường, một chân đè lên mông Dạ Ngưng, uy hiếp: “Còn làm loạn nữa không? Đã phục chưa?”
“Phục rồi, phục rồi! Không nghịch nữa mà!” Dạ Ngưng không hề nghĩ ngợi trực tiếp liền nhận thua, không chỉ ngoài miệng cầu xin tha thứ, trên tay còn học động tác của vận động viên Taekwondo, không ngừng dùng tay trái vỗ nệm, Tiếu Vũ Hàm vốn đang rất bực mình, nhìn bộ dáng sợ sệt này của nàng lền nhịn không được bật cười thành tiếng.
“Đau --” Phát giác ra Tiếu Vũ Hàm đang đè nàng không có chút ý tứ nào muốn đứng lên, Dạ Ngưng liền xuất ra đòn sát thủ, nhe răng giả bộ đáng thương. Nàng không như vậy còn đỡ, lửa giận của Tiếu Vũ Hàm vừa giảm bớt lại bị thổi bùng lên, tay phải tăng thêm độ mạnh, tay trái giơ lên, đánh một phát xuống mông Dạ Ngưng.
“Á --” Thế này khiến cho Dạ Ngưng ngay cả lòng muốn chết cũng có, thế là sao? Tiếu Vũ Hàm, cô sẽ không thật sự coi em là trẻ con đấy chứ!
“Còn dám giả vờ?”
Dạ Ngưng hiện giờ chính là vểnh vểnh cái mông, Tiếu Vũ Hàm biết nàng muốn giở trò gì, lại còn dám giả bộ đáng thương với cô, thật sự là phải trị thật tốt, nếu không về sau nhất định phá phách đến tung trời!
“Sao tự dưng lại đánh em? Em làm gì sai chứ?” Dạ Ngưng thấy mềm không được liền trực tiếp dùng cứng, thân thể giống như con cá sấu đợi chuẩn bị làm thịt, lăn lộn không ngừng, Tiếu Vũ Hàm dùng sức đè nặng nàng, nâng tay trái lên, lại đánh một cái.
“……”
Á, Dạ Ngưng hết chỗ nói rồi, Vũ Hàm đây là muốn bức tử nàng mà, cứng mềm đều không chịu!
“Em làm sao chứ, theo đuổi cuộc sống sinh hoạt hài hòa là sai sao?” Vài cú đánh này của Tiếu Vũ Hàm cũng gợi lên tính cứng đầu của Dạ Ngưng, càng thêm nói không thèm nghĩ. Tiếu Vũ Hàm nghe xong lời này, mặt lập tức đỏ lên, cắn môi, vừa ngượng vừa giận nhìn Dạ Ngưng.
Cảm giác người ở trên lơi lỏng, Dạ Ngưng lộn một cái, mạnh mẽ từ dưới thân Vũ Hàm thoát ra, lấy tốc độ tên lửa từ trên giường bật dậy, vì phòng ngừa Tiếu Vũ Hàm có động tác đánh trả gì, Dạ Ngưng dùng toàn bộ thân thể đè lên.
Mặc kệ! Ai bảo nàng không biết võ công gì, cứ trực tiếp đè là được rồi!
“Dạ Ngưng, em --” Tiếu Vũ Hàm bị Dạ Ngưng đặt ở dưới thân, tức giận nhìn nàng.
Dạ Ngưng vừa nhìn thấy cô như vậy, mọi dũng khí vốn có trong nháy mắt liền toàn bộ tan thành mây khói, thở dài, Dạ Ngưng nghiêng người, ngửa đầu, đáng thương hề hề nhìn Tiếu Vũ Hàm: “Vũ Hàm, hôn một chút thôi, chỉ hôn một cái, em sẽ không làm loạn nữa, được không?”
Biết rõ nàng cố ý giả bộ đáng thương, nhưng nhìn đến bộ dáng mếu máo của nàng Tiếu Vũ Hàm vẫn không đành lòng. Kỳ thật căn bản cô không nghĩ kháng cự lại tình hình, nhưng Dạ Ngưng muốn tiến hành lại chẳng bao giờ nghĩ đến thời gian cùng địa điểm, sáng sớm ngày mai cả lớp sẽ đi du lịch, nếu bởi vì chuyện này mà chậm trễ hành trình của mọi người……
Dạ Ngưng không chớp mắt nhìn Tiếu Vũ Hàm, nhìn ra lòng kiên trì của cô dần buông lỏng, liền ngửa đầu, hôn xuống.
Ừ…vẫn để cho nàng hôn, nàng đã biết mà, Vũ Hàm không từ chối được……
Ha ha, đây chính là mỹ nhân kế trong truyền thuyết mà.
Dạ Ngưng vui thích nghĩ, ngoài miệng cũng không nhàn rỗi, nhấm nháp hương vị ngon miệng kia, cả người cũng lâng lâng lên. Môi Tiếu Vũ Hàm mềm mại ngọt ngào, có phần giống với món thạch đông lạnh mới ăn lúc nãy, Dạ Ngưng thầm cân nhắc hôm nào về nhà mua một túi thạch đông lạnh, khi nghĩ đến cô liền ăn một cái cũng không tệ…Nghĩ như vậy, Dạ Ngưng nhếch miệng cười thành tiếng, đương nhiên Tiếu Vũ Hàm có thể cảm giác được vẻ đắc ý của nàng, nâng tay lên muốn véo nàng một cái, lại để cho Dạ Ngưng vốn đã có đề phòng giữ chặt lại, nâng lên, áp lên đầu giường.
Động tác như vậy làm cho Tiếu Vũ Hàm không giãy dụa được, cảm giác cả người bị Dạ Ngưng áp dưới thân không thể xoay sở, chỉ có thể mặc cho bàn tay nàng càng ngày càng xấu xa, có lẽ nguyên nhân vì thế nên mỗi một nụ hôn của Dạ Ngưng, cảm giác mỗi một lần vuốt ve đều bị phóng đại vô hạn.
Cảm giác thoải mái đến tê dại kia theo cái vuốt ve nhẹ nhàng của Dạ Ngưng ở sau lưng gợi lên từng trận bứt rứt, biến thành dòng nước ấm, chảy khắp toàn thân. Chỉ nhẹ nhàng vài cái, Tiếu Vũ Hàm liền cảm giác sức lực cả người như bị rút sạch.
“Hôn là hôn, vậy chỉ hôn…” Dạ Ngưng vẫn rất giữ lời, một tay giữ chặt cổ tay Tiếu Vũ Hàm không cho cô cử động, một tay kia tinh tế vỗ về lưng cô, cúi đầu, tham lam liếm mút da thịt trắng ngần như tuyết.
Làn da thật sự tốt lắm…
Dạ Ngưng vẫn thường khoe khoang với lão Đại rằng nàng là người có làn da tốt nhất trên đời, một năm bốn mùa không cần bôi kem dưỡng da gì, một lọ Dabao liền giải quyết hoàn toàn mọi phiền não, nhưng mà hiện giờ nhìn làn da Vũ Hàm…Thật sự là trơn nhẵn không tì vết mà…
Làn da như vậy mà nếm thử sẽ có vị gì nhỉ?
Dạ Ngưng không hổ là đứa trẻ nhiệt tình ham thích học tập tìm tòi chân lý, trong đầu nghĩ như vậy, ngoài miệng liền lập tức hành động thực tến tìm tòi câu trả lời. Hé miệng, nhẹ nhàng mút làn da trắng mịn một cái, thuận tiện dùng răng nanh cắn cắn một phen.
“Uhm…” Hương vị tốt lắm, so với môi cũng không kém là bao, tương tự như kẹo White Rabbit vậy. Dạ Ngưng còn nghiêm túc bình luận, Tiếu Vũ Hàm đã trở thành cây kẹo đầy màu sắc trong tay nàng, hôm nay nàng muốn dùng đôi môi mình hòa tan cây kẹo này.
Tiếu Vũ Hàm vốn mẫn cảm thì sao có thể chịu nổi Dạ Ngưng giày vò như vậy, đôi tay vốn đang bị giữ chặt liền bắt đầu giãy dụa, hai chân thon dài cũng bất an mà động đậy.
“Không được nhúc nhích, em chỉ hôn thôi mà.” Đã sớm đoán được Tiếu Vũ Hàm sẽ như vậy, Dạ Ngưng bận rộn mãi mới được thế này, làm gì chứ? Thịt đã đến miệng rồi còn muốn chạy? Không thể như thế được!
“Dạ Ngưng, em --” Tiếu Vũ Hàm run giọng muốn ngăn nàng lại, nhưng Dạ Ngưng đang được thưởng thức ngon ngọt sao có thể dừng tay, tay trái cởi áo Tiếu Vũ Hàm, cúi người, liếm láp hai điểm đỏ hồng kia.
“Đừng…” Trong nháy mắt hô hấp của Tiếu Vũ Hàm trở nên dồn dập, nhịn không được muốn ngăn lại, thân thể run rẩy lợi hại, cô càng nói “không” thì Dạ Ngưng lại càng cố gắng kích thích chỗ mẫn cảm kia, liếm mút, cắn nhẹ, cắn xé, phàm là động tác gì miệng có thể làm thì nàng đều làm, không phạm quy mà, nàng chỉ là thay đổi kiểu hôn mà thôi.
Tiếu Vũ Hàm bị Dạ Ngưng tra tấn đã sớm không có sức lực kháng cự, cả người như hóa thành một vũng nước, để mặc cho nàng làm gì thì làm.
Dạ Ngưng ngửa đầu liếc Tiếu Vũ Hàm một cái, cảm thấy thuốc mê dùng đã không sai biệt lắm, đánh giá cô chắc cũng sẽ không phản kháng nữa, thế này mới yên tâm buông hai cổ tay Tiếu Vũ Hàm ra, mà tay phải rất có thực lực cũng gia nhập chiến trường.
Khi áo ngủ bị Dạ Ngưng hoàn toàn cởi ra, Tiếu Vũ Hàm vẫn nhịn không được lên tiếng ngăn lại: “Em đã nói --”
“Yên lặng nào, chỉ hôn thôi mà.” Dạ Ngưng trấn an Tiếu Vũ Hàm, Tiếu Vũ Hàm nhìn Dạ Ngưng chui vào chăn cuộn thành một đoàn không ngừng di động xuống phía dưới, cắn môi, chậm rãi nhắm hai mắt lại.
“Ừ…”
Thân thể run rẩy mãnh liệt, theo tần suất của người dưới thân mà động, Dạ Ngưng thật đúng là cô bé ngoan, quả thật nói rất giữ lời, chỉ hôn nhẹ, hôn đến toàn thân Tiếu Vũ Hàm, cuối cùng môi hôn đến bộ phận tư mật nhất của cô.
Nghe Tiếu Vũ Hàm không kiềm chế được mà rên rỉ, cả người Dạ Ngưng đều hưng phấn hẳn lên, hai tay tách chân Tiếu Vũ Hàm ra không cho cô giãy dụa, vùi đầu dùng sức mút lấy, lưỡi linh hoạt tiến vào, đâm xuyên, đưa đẩy khiến phần eo Tiếu Vũ Hàm không ngừng vặn vẹo.
“A --” Cho dù gắt gao cắt môi dưới, Tiếu Vũ Hàm cũng không có biện pháp khống chế bản thân phát ra âm thanh vui sướng kia. Nỗi đau đớn lần đầu tiên đến giờ vẫn mới mẻ trong ký ức Tiếu Vũ Hàm, nguyên bản vốn đã chuẩn bị tốt để nhịn đau, lại không ngờ Dạ Ngưng lại dùng vô tận ôn nhu đi hóa giải nỗi đau kia, cảm giác tê dại từ bộ vị bí ẩn kia dần lan rộng ra, như dòng điện xông thẳng lên. Biết rốt cuộc mình không khống chế được, đến khi ý thức hết sức mơ hồ, Tiếu Vũ Hàm hai tay nắm chặt ga giường, như chiếc lá rụng bay trong gió run rẩy không ngừng.
“Được rồi, được rồi mà.” Cuối cùng Dạ Ngưng cũng chịu đình chỉ chuỗi nụ hôn của mình, trườn lên, ôm lấy Tiếu Vũ Hàm.
Nhìn Vũ Hàm nằm trong lòng đổ mồ hôi đầm đìa, vẻ mặt suy yếu, Dạ Ngưng có chút đau lòng, có phải là…có phải là có chút quá……
Nhưng thật sự nàng không có mà, nói đến thì vẫn là do Vũ Hàm quá mức nhạy cảm……
Dùng sức ôm Tiếu Vũ Hàm, cảm thụ thân mình vẫn còn run run cùng cơn cao triều chưa rút của cô, Dạ Ngưng mím môi, muốn nói lại thôi nhìn Tiếu Vũ Hàm.
“Em muốn……nói cái gì……” Thanh âm Tiếu Vũ Hàm vẫn hữu khí vô lực, hai má hồng hồng khiến người ta thương yêu.
Dạ Ngưng nhìn chằm chằm một lúc, nâng tay, vén gọn những lọn tóc xõa tung trên trán cô.
“Chuyện đó --”
Vừa rồi đòi được hôn Dạ Ngưng cũng không ngượng ngùng như vậy, cắn môi nhìn mình xấu hổ thật lâu, Tiếu Vũ Hàm nghi hoặc nhìn nàng, đồ bại hoại này, sẽ không phải lại đang suy nghĩ chủ ý xấu xa gì đấy chứ?
Rối rắm cả buổi, cuối cùng Dạ Ngưng không được tự nhiên mở miệng: “Vũ Hàm, làm ‘thụ’ thực sự khó chịu vậy sao, em thấy cô chạy tám trăm mét cũng không đến nỗi thế.”
Nhăn nhó kéo kéo lỗ hổng trên áo ngủ của mình, mặt Dạ Ngưng đỏ rực, ngượng ngùng nhìn Tiếu Vũ Hàm.
“…” Tiếu Vũ Hàm im lặng không nói, cứ như vậy nhìn Dạ Ngưng.
Nếu hiện giờ bên cạnh có một cái búa, cô tuyệt đối sẽ không do dự đập Dạ Ngưng một phát chết tươi.
_Hết chương 63_
Chương 64: Đừng nản chí…
Bởi vì bên giường không có sẵn búa, đêm đó Dạ Ngưng bảo vệ được cái mạng nhỏ của mình.
Dạ Ngưng ôm đầu, dùng phương châm chiến lược không sợ không có củi đốt, tiến hành đợt quấy nhiễu thứ hai với cô Tiếu trước khi đi ngủ.
“Vũ Hàm ~” Dạ Ngưng cuộn mình hướng người cô cọ cọ, Tiếu Vũ Hàm cũng lười bận tâm đến nàng, kéo chăn, trùm kín mình từ đầu đến chân.
“Vũ Hàm…cô không cần người ta nha……” Dạ Ngưng chui ở trong chăn đáng thương hề hề nhìn Vũ Hàm bó kín như bánh chưng, nũng nịu kêu, Tiếu Vũ Hàm bị thanh âm ghê tởm kia làm cho cả người khó chịu.
“Em yêu cô như vậy…mà cô lại liếc cũng không thèm liếc người ta một cái sao? A, thực đau lòng mà, cô cũng quá tuyệt tình đi.” Dạ Ngưng vẫn tiếp tục giả bộ thẹn thùng, rên rỉ nói không ngừng. Tiếu Vũ Hàm cắn môi cố gắng chịu đựng, trời tối đen, lại nghe thấy Dạ Ngưng một mình một người ở kia tự bày trò tiêu khiểu tự vui.
“Quay lại đây, cho em nhìn cái nào ~”
“Vũ Hàm……”
Nhịn đến không thể nhịn hơn được nữa, Tiếu Vũ Hàm mạnh mẽ hất chăn lên, từ trên giường ngồi dậy: “Em muốn làm gì?!”
Mặt âm trầm, ánh mắt hung dữ, Tiếu Vũ Hàm như vậy dọa cho Dạ Ngưng run rẩy, không dám nói lời nào, vội vàng chui vào trong chăn.
Tiếu Vũ Hàm vốn còn một bụng tức giận nhìn thấy Dạ Ngưng như vậy lại nhịn không được bật cười thành tiếng, thở dài, đánh giá nhìn nàng: “Dạ Ngưng, không phải là em thiếu tình yêu đấy chứ?”
Dạ Ngưng nhìn thấy sắc mặt Tiếu Vũ Hàm có chút dịu đi, thế này mới bĩu môi, dịch sát lại người cô, vươn cánh tay, ngửa đầu nhìn cô: “Cô ôm em một cái, ôm em ngủ đi.”
“……” Tiếu Vũ Hàm trầm mặc không nói gì, mím môi nhìn Dạ Ngưng. Dạ Ngưng rụt cổ, làm ra bộ dáng đáng thương nhìn cô.
“Haiz……” Thở dài, Tiếu Vũ Hàm không chịu nổi trò dây dưa lằng nhằng này của Dạ Ngưng, vươn tay, ôm nàng vào lòng: “Em nói xem sao em vẫn còn trẻ con như vậy chứ.”
“Trẻ con thì trẻ con, là thích mùi hương trên người cô, nên muốn cô ôm.” Dạ Ngưng chu miệng tiến vào vòng tay ấm áp thơm nức của Tiếu Vũ Hàm, nghiêng mặt khẽ cọ cọ lên cổ cô, như một chú mèo lười bướng bỉnh.
Nhìn người trong lòng, nhìn hai má bầu bĩnh cùng lông mi thật dài, khóe môi Tiếu Vũ Hàm cong lên, cúi đầu, nhẹ nhàng hôn hai má Dạ Ngưng: “Ngủ đi.”
“Ừ.”
Tìm một vị trí thoải mái trong lòng Tiếu Vũ Hàm, Dạ Ngưng lầm bầm nhắm hai mắt lại, rất nhanh liền chìm vào giấc ngủ.
Trong bóng đêm, Tiếu Vũ Hàm dịu dàng vuốt ve hai má Dạ Ngưng. Làn da nhẵn nhụi, đôi môi mỏng, hàng mi dày, còn có vành tai nho nhỏ mềm mại kia…
Là của cô, đều là của cô…
Hôn rồi hôn, cho dù Dạ Ngưng không nhìn thấy, Tiếu Vũ Hàm vẫn không tự chủ được mà đỏ mặt, chăm chú nhìn Dạ Ngưng thật lâu xong, nhẹ nhàng nhéo cái mũi của nàng một cái: “Tiểu bại hoại.”
Tiếu Vũ Hàm không biết Dạ Ngưng học được từ đâu một thân mị công này, thỉnh thoảng lại nói vài lời khiêu khích thần kinh của cô, tuy rằng mỗi lần cô đều bày ra bộ dáng tức giận phiền toái, nhưng mà dục vọng dưới đáy lòng kia lại như sắp sửa phun trào, nhưng lại có ai biết? Dạ Ngưng à Dạ Ngưng, em đồ tiểu tai họa này, như thế nào tôi lại thua trên tay em được nhỉ?
Thở dài, Tiếu Vũ Hàm siết chặt vòng tay, ôm Dạ Ngưng, nhẹ nhàng nhắm mắt lại.
Dạ Ngưng mơ mơ màng màng có cảm giác mình còn chưa ngủ được bao lâu thì tiếng chuông di động liền vang lên.
Sợ đánh thức người bên cạnh, Dạ Ngưng nhanh chóng mở mắt, quơ tay mò tìm di động ở xung quanh, tên người gọi hiện lên cũng chưa thèm nhìn đã nghe máy: “A lô ~”
“A lô a lô a lô, bảy giờ rồi, mày dậy nhanh đi, đừng để bọn tao phải chờ mày và cô Tiếu. Còn nữa, vừa rồi lúc đi ra ngoài đã thấy rất nhiều người canh giữ trước xe buýt, lúc mày và cô Tiếu đến đừng quên khai khác giờ đi nhé.”
“Biết rồi, mày lải nhải nhiều chết được!” Dạ Ngưng cau mày lầm bầm, Tiếu Vũ Hàm ở bên cạnh nghe được thanh âm liền mơ mơ màng màng mở mắt, nhìn Dạ Ngưng.
“Ai thế?”
Dạ Ngưng để di động ra xa một chút, nhỏ giọng nói với Tiếu Vũ Hàm: “Lão Đại, giờ chắc em phải gọi nó là mẹ hai mất.”
Tiếu Vũ Hàm nhìn Dạ Ngưng lắc đầu, aish, Mộng Điệp làm bạn với người như nàng, coi như là khổ tám đời rồi.
Còn nói vài câu với Tiếu Vũ Hàm, thế này Dạ Ngưng mới nhớ ra còn chưa tắt điện thoại, vội vàng lại cầm lên: “A lô, lão Đại à, chuyện đó --”
“Mày mới là mẹ hai, cả nhà mày đều là mẹ hai!” Một tiếng rống, điện thoại bị cắt đứt, Dạ Ngưng cầm điện thoại mờ mịt nhìn Tiếu Vũ Hàm, Vũ Hàm cắn môi dưới, nén cười, đứng dậy thay quần áo.
“……Cái gì chứ, sớm như vậy mà thời kỳ mãn kinh đã tới rồi.” Tự tìm cớ chữa ngượng, Dạ ngưng lầm bầm đứng dậy mặc quần áo, tốc độ của Tiếu Vũ Hàm còn mau hơn nàng, rửa mặt xong đơn giản đi vào phòng bếp rán quả trứng gà, lại dùng lò vi ba nướng vài lát bánh mì, rót cốc sữa, mang sang gọi Dạ Ngưng ăn.
Ngồi trước bàn, Dạ Ngưng nhìn bữa sáng trước mắt, nhíu mày lại: “Không muốn ăn.”
“Ồ ~” Tiếu Vũ Hàm không nói gì, nhìn Dạ Ngưng nhẹ nhàng cười, ánh mắt hơi nheo lại.
“Ách…” Dạ Ngưng ngồi thẳng người, cầm đũa gắp một miếng trứng rán cho vào miệng, ca ngợi: “Vũ Hàm nhà ta đúng là không tầm thường, rán trứng gà ăn cũng ngon như vậy, so với đầu bếp năm sao ở khách sạn cũng không kém là bao nhiêu.”
Tiếu Vũ Hàm uống một ngụm sữa, nhìn Dạ Ngưng đánh giá, sửa lại cho đúng: “Là đầu bếp khách sạn năm sao.”
“……”
Nói xong, cô cũng không thèm để ý đến bộ dáng ủy khuất của Dạ Ngưng, cúi đầu gắp trứng cắn một miếng, nhăn lại mi, lầm bầm: “Quên không cho muối, quả nhiên là nịnh bợ mà.”
“……” Mình trêu chọc ai chứ?! Dạ Ngưng ngồi bên cạnh xù lông, nhưng nhìn Tiếu Vũ Hàm như vậy một câu cũng không dám nói, chỉ có thể hóa bi phẫn thành sức mạnh, một hơi nuốt mười lát bánh mì.
“A, no chết mất.”
Ợ một cái, hai người đi ra khỏi cửa, kéo tay Dạ Ngưng, Tiếu Vũ Hàm trợn mắt liếc nàng một cái: “Nếu không biết còn tưởng em nhịn đói một tuần mất.”
“Đây không phải là cô làm sao?”
“Đó là mua ở siêu thị.”
“……” Dạ Ngưng nghẹn họng, nàng xem ra đây là Tiếu Vũ Hàm trả thù mà, trả thù trắng trợn! Không phải tối hôm qua cởi áo ngủ quyến rũ thôi sao? Về phần sau đó, cuối cùng chẳng phải là câu dẫn không thành công sao?! Thật đúng là lòng mang thù mà! Có điều, nói đi nói lại…Dạ Ngưng lén lút liếc Tiếu Vũ Hàm một cái, cân nhắc, chẳng lẽ mình không có mị lực như thế cơ à? Vũ Hàm nhìn cũng không thèm nhìn mình một cái.
“Việc đó…” Dạ Ngưng không phải loại người có chuyện gì trong lòng mà có thể ngừng nghĩ ngợi được, ở trong mắt nàng, hiện tại trừ cha mẹ ra thì Tiếu Vũ Hàm chính là người thân thiết nhất, có cái gì cũng không thể giấu, nhất định phải nói ra.
“Sao thế?” Tiếu Vũ Hàm đang định cầm di động xem kế hoạch đi chơi hôm nay, liền quay đầu nhìn Dạ Ngưng.
“Vũ Hàm.”
“Ừ.” Tiếu Vũ Hàm cúi đầu nhìn đường phải đi, nhíu mày, mấy đứa này, có phải chơi đùa hơi quá trớn không, vùng hoang vu dã ngoại như thế, sao trường học có thể phê chuẩn nhỉ?
“Em……” Dạ Ngưng nuốt nước bọt, khó khăn nhìn Tiếu Vũ Hàm.
“Ừ.” Tiếu Vũ Hàm trả lời cho có lệ, tâm trí còn đang đặt trên cái di động, điều này làm cho Dạ Ngưng nổi giận, một phen đoạt lấy di động của Tiếu Vũ Hàm, trừng mắt nhìn cô: “Khi em nói cô có thể lắng nghe em được không, chẳng nhẽ em không có mị lực đến vậy sao?!”
Lần này tốt lắm, nương theo lửa giận, xả hết mọi lời trong lòng, Tiếu Vũ Hàm kinh ngạc nhìn Dạ Ngưng.
“Vũ Hàm, cô ăn ngay nói thật đi, không phải là cô ghét bỏ em ngực phẳng mông phẳng đấy chứ?” Bởi vì cảm xúc bị kích động, mặt Dạ Ngưng đỏ lên, Tiếu Vũ Hàm mở to hai mắt, không chớp mắt nhìn nàng.
Nhìn bộ dáng kia của Tiếu Vũ Hàm, trong lúc nhất thời Dạ Ngưng nản lòng thoái chí, thở dài: “Em đã nói mà, nếu không cô đã không không thèm đụng đến em.”
“……”
Tiếu Vũ Hàm ở bên cạnh lúc này mới phản ứng lại, nhìn vẻ ủ rũ kia của Dạ Ngưng, cắn môi, bả vai khẽ run lên. Con bé này, mỗi ngày đều suy nghĩ cái gì thế?
“Cười cái gì?” Dạ Ngưng bực mình, nàng đang thảo luận vấn đề có tính chất hạnh phúc cả đời, vậy mà Tiếu Vũ Hàm lại còn cười với nàng?!
Tiếu Vũ Hàm lắc đầu, đưa tay vuốt ve mái tóc Dạ Ngưng: “Em nghĩ cái gì thế, sao tôi có thể ghét bỏ em được.”
“Thật sự?” Dạ Ngưng bộ dáng kiểu tro tàn lại cháy, chớp chớp mắt nhìn Tiếu Vũ Hàm. Tiếu Vũ Hàm cười nhìn nàng, cười khẽ.
“Thế thì tốt lắm, thế thì tốt lắm……” Dạ Ngưng đưa trả lại di động cho Tiếu Vũ Hàm, hớn hở. Chỉ cần không phải ghét bỏ là được rồi, vẫn có mị lực, còn lại chính là vấn đề thời gian, không thành vấn đề, nàng có thể nhẫn!
Nhận lấy di động, cho vào túi, Tiếu Vũ Hàm liếc Dạ Ngưng một cái, cười khẽ: “Hơn nữa, khi thói quen trở thành tự nhiên, hết thảy đều có thể chịu được.”
“……” Dạ Ngưng hơi biến sắc, xoay người nhìn Tiếu Vũ Hàm, hai mắt trợn trừng so với cái chuông còn lớn hơn. Tiếu Vũ Hàm cười nhìn nàng, nói: “Được rồi, đến trường rồi, em đi vào trước đi.”
Tuy nói cô không bận tâm để người khác biết được quan hệ giữa hai người, nhưng dù sao đây cũng là trường học, Dạ Ngưng vẫn là một sinh viên, Tiếu Vũ Hàm không hy vọng bởi vì quan hệ giữa hai người mà xảy ra vấn đề khiến cho Dạ Ngưng gặp phải phiền toái gì.
Dạ Ngưng ngẩng đầu nhìn cổng lớn, có phần buồn bực, Vũ Hàm chính là như vậy, mỗi lần đều khiến cho nàng bực mình mà không thể phát ra, giận dỗi gật đầu, nghiêng đầu nhìn Tiếu Vũ Hàm: “Vậy lên xe em muốn ngồi cùng với cô.”
“……” Tiếu Vũ Hàm nhìn Dạ Ngưng, bộ dáng có chút do dự.
“Làm sao vậy?” Dạ Ngưng khó hiểu nhìn Tiếu Vũ Hàm, Tiếu Vũ Hàm ngẩng đầu, cố gắng nhìn về phía trường học, nhìn thấy xe buýt đỗ ở trước cửa tòa nhà dạy học, nhỏ giọng nói: “Tôi say xe.”
“……” Hít sâu một hơi, Dạ Ngưng đưa tay dùng sức bấu chặt ống quần, nàng không phải là cười nhạo Tiếu Vũ Hàm bị say xe, mà thật sự là bời vì ánh mắt yếu đuối cùng đôi môi mỏng manh của cô vừa rồi kia làm cho Dạ Ngưng thú tính nổi dậy, thật sự rất muốn một phen kéo cô vào lòng!
“Vậy thì hẳn là càng nên ngồi cùng với em, không có chuyện gì đâu, có em mà.” Cố đè nén dục vọng của bản thân, Dạ Ngưng dịu dàng nói với Tiếu Vũ Hàm.
Tiếu Vũ Hàm nhìn nàng, gật gật đầu: “Ừ.”
“Đừng sợ, lên xe cứ dựa vào em là được.” Dạ Ngưng lo lắng dặn dò, Tiếu Vũ Hàm nhìn nàng cười khẽ.
“Được rồi, mau đi đi.”
“Vâng.”
Vạn phần không muốn chào tạm biệt Tiếu Vũ Hàm ở cổng lớn, Dạ Ngưng chạy chậm đến trước xe buýt.
“Ồ, ai đây nhỉ?” Lão Đại từ thật xa đã nhìn thấy Dạ Ngưng, châm chọc giả bộ hỏi.
Dừng chân lại, Dạ Ngưng có chút thở dốc nhìn cô: “Sao nào? Sáng sớm đã gây sự.”
Nghe xong lời này, lão Đại trợn tròn mắt, lão Tam ở một bên thấy tình hình không đúng liền vội vàng chui ra: “Lão Tứ, mày không biết đâu, hôm qua trường giao cho việc thống kê tình hình du lịch của lớp, là lão Đại một mình gọi điện cho mọi người hỏi đấy.”
Dạ Ngưng hơi ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn lão Đại: “Sao mày không gọi điện báo cho tao biết, để tao đi hỏi.”
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian